Chương 11

Ngoảnh Mặt Lại Gặp Được Người

4.294 chữ

22-05-2023

11.

Tôi nghĩ, mỗi người đều có một vở kịch thuộc về riêng mình, có khi vô tình chạy vào vở kịch của người khác làm nhân vật phụ, nhưng cuối cùng vẫn sẽ trở lại câu chuyện của mình để làm nhân vật chính.

Lần đầu tiên tôi gặp Tống Tây Hành là vào một buổi chiều tối giữa hè, tôi đang trộm ăn kem ở hành lang, tình cờ gặp ba tôi trở về mang theo Tống Tây Hành.

Khi đó, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, khuya áo trên cùng cài cẩn thận, trên người có cảm giác trương dương lại phong độ trí thức, rất mâu thuẫn, an tĩnh mà đứng ở bên người ba tôi nghe ông ấy lải nhải với tôi.

“Đây là giáo viên môn Toán ba mời cho con, Tống Tây Hành, gọi là thầy Tống.”

Tôi mím môi, nhìn gương mặt tuấn tú của anh, cất giọng lanh lảnh:

"Tống Tây Hành."

Anh sững người một lúc, rồi mỉm cười với tôi, đôi mắt thật đẹp, anh nói:

“Xin chào.”

Tôi không hề ngoan, ít nhất ở trước mặt anh là như vậy.

Tôi thích nhìn anh giảng bài, sau đó nói không hiểu, yêu cầu anh giảng lại một lần nữa, anh cũng luôn không chê phiền mà giảng đi giảng lại, thật ra là tôi lừa anh, tôi đã sớm nghe hiểu rồi, nhưng tôi chính là thích bộ dáng anh giảng bài cho tôi.

Tôi cũng thích gọi tên của anh, trước giờ đều không chịu gọi anh là thầy Tống, bởi vì quan hệ thầy trò không quá có lợi cho việc phát triển sau này.

Đoạn thời gian đó, ba mẹ tôi thường xuyên phải tăng ca, có một lần ăn mì gói bị Tống Tây Hành bắt gặp, anh xụ mặt trực tiếp ném gói mì đi, nấu cho tôi một bát mì cà chua trứng gà (*), dặn dò tôi sau này không được ăn mì gói nữa.

(*) Mì của thầy Tống là mì tươi nha mọi người.

Tôi nói không ăn thì sẽ đói bụng.

Anh liền dạy tôi nấu.

Thực ra trước đây mẹ tôi đã từng dạy tôi rồi, nhưng sau đó phát hiện ra tôi là một tay sát thủ phòng bếp liền bỏ cuộc.

Sau đó, tôi vô số lần suy nghĩ về vấn đề nấu mì khó hơn hay toán học khó hơn, cuối cùng kết luận, chỉ cần giáo viên là Tống Tây Hành, vậy thì đều không khó, cho nên tôi không chỉ học được cách nấu mì cà chua trứng gà, thành tích môn toán cũng tiến bộ vượt bậc.

Kỳ nghỉ hè đó, thứ cám dỗ tôi không chỉ có cây kem vị vani, mà còn có gương mặt đẹp trai của Tống Tây Hành, chờ đợi anh trở thành điều tôi mong chờ nhất mỗi tuần.

Năm ấy tôi 16 tuổi, tâm tư của thiếu nữ căn bản không giấu được, tôi cũng không hề muốn giấu, vậy nên đêm trước ngày anh rời đi, tôi mặc chiếc váy mới mua đến tỏ tình với anh.

Anh ngẩn ngơ, sau đó cười xoa đầu tôi:

"Em còn nhỏ, phải cố gắng học tập."

Đây xem như là gián tiếp từ chối, mắt tôi lập tức đỏ hoe.

Sau đó, anh quay lại trường đại học, để lại số điện thoại cho tôi.

Tôi không bỏ cuộc, hàng tuần đều tìm lý do để gọi điện cho anh, hỏi anh bài tập, báo cáo thành tích, còn có…

Yêu cầu anh không được phép yêu đương, phải chờ tôi lớn lên.

Tôi nghe thấy một tràng cười từ bên kia điện thoại, có lẽ là bạn học của anh:

“Tống Tây Hành, mày bắt cóc em gái nhỏ nhà nào thế?”

Tôi gặp lại Tống Tây Hành vào một buổi tối mùa xuân, khi tôi tạm biệt các bạn học và về nhà, tôi nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở dưới chung cư.

Ánh sáng lờ mờ chiếu lên người anh, trên mái tóc của anh phủ một tầng vàng dịu dàng, anh đang mỉm cười với tôi, như cây liễu xuân phá băng, lòng tôi rạo rực.

Anh nói: "Triệu Ti Uẩn, anh đến thăm em."

Tống Tây Hành chỉ ở với tôi ba ngày rồi lại trở về.

Cho đến trước khi tôi xảy ra tai nạn xe, anh cũng không đến thăm tôi, tôi biết anh bận rộn nhiều việc, cũng không dám quấy rầy anh nhiều, hơn nữa nhiệm vụ học tập ngày càng nặng nề, nên tần suất gọi điện cho anh cũng giảm hẳn đi.

Chớp mắt đã đến kỳ nghỉ đông, cũng chính khoảng thời gian đó, ba mẹ tôi luôn cãi nhau, tôi không biết lý do là gì, cho đến ngày hôm đó tôi từ thư viện trở về nhà sớm, thấy ba tôi cùng người đàn bà khác lăn lộn trên giường.

Đó cũng là ngày cuối cùng ngay trước khi mẹ tôi đi công tác trở về.

Tôi bị cảnh tượng trước mắt làm cho tức giận mà hét lên, một cảm giác ghê tởm dâng lên trong lòng, cuối cùng quay lưng chạy ra ngoài.

Tôi hoa cả mắt, hoàn toàn không biết phải làm gì liền chạy đến một cửa hàng, bấm dãy số mà mình đã thuộc lòng.

Đáng tiếc tôi gọi ba lần đều không có ai bắt máy.

Sau đó, khi tôi đang bàng hoàng băng qua đường, bị một chiếc xe hơi vượt đèn đỏ đ.âm phải, cú va chạm dữ đội dường như khiến ký ức của tôi lập tức vỡ thành từng mảnh, đầu óc tôi dần trở nên trống rỗng…

Tống Tây Hành…

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!